forum tạo dáng 3
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Go down
taydoc
taydoc
THÀNH VIÊN 15
THÀNH VIÊN 15
Tổng số bài gửi : 50
Thanks! : 1
Join date : 08/09/2009

Nguyen Sang (1923-1988) Empty Nguyen Sang (1923-1988)

12/10/2009, 12:46 pm
Nguyen Sang (1923-1988) NguyensangÔng
là hoạ sĩ có tư tưởng, giải quyết vấn đề xã hội lớn lao, gay cấn
rất nhuần nhị, lay động với hình hoạ và màu sắc hiện đại, giản
dị mà không khô khan, không sáo rỗng bởi con tim thành thực yêu
thương cùng với tài năng biến ảo, đa dạng.
Cùng với Nguyễn Gia Trí, Nguyễn Tư Nghiêm, ông là cây đại thụ
của sơn mài VN. Nếu như Nguyễn Gia Trí đưa sơn mài đến đỉnh cao
của những cảnh thần tiên mộng ảo, vàng son cung đình đài các ,
thì Nguyễn Sáng đẩy sơn mài đến đỉnh cao khác với tầng lớp đời
thường cần lao, cảnh bi hùng chiến trận, chiến tranh cách mạng,
những xung đột mạnh mẽ của cuộc sống hiện tại. Ông bổ sung vào
sơn mài bảng màu vàng, xanh, diệp lục với cách diễn tả phong phú
dường như vô tận. Những tác phẩm thành công nhất của Nguyễn Sáng
nằm ở sơn mài và đấy là đóng góp lớn nhất của Nguyễn Sáng cho
hội hoạ cả về chất liệu và danh tiếng.
Các tác phẩm của Nguyễn Sáng có tầm cỡ về kỹ năng, mang rõ những
thông điệp lớn về thân phận con người và tiềm ẩn một tài năng
lớn của sáng tạo hiện đại cho nền mỹ thuật Việt Nam, sống và vẽ,
dấn thân và quyết liệt cho dù cuối đời ,ông đã chết trong cảnh
khốn cùng,âm thầm lặng lẽ như cái chết của một thứ dân bụi đời
không người thân bên mình trước lúc lên đường.
Giai đoạn sung sức nhất trong sự nghiệp sáng tạo nghệ thuật của
Nguyễn Sáng vào thập niên 70. Đó cũng là giai đoạn ở miền Bắc
mọi người dân đều phải sống trong cảnh nghèo khó .Với Nguyễn
Sáng,ông không những chịu cảnh nghèo mà còn chịu thêm cảnh cô
đơn,vợ con không có,ngày lễ ,ngày Tết,một mình ông lủi thủi trên
căn gác chật chội 10m2.Có lần ông đã tâm sự với bạn bè :"Con
người lúc sơ sinh hai bàn tay trắng hiền lành. Như trẻ thơ vê
tròn vú mẹ. Con người tay áp tay, trao cho nhau chiếc nhẫn, cái
hôn đầu ngày cưới.Tôi chẳng có gì ngoài tấm lòng và hai bàn tay
trắng. " Và khi được hỏi quan niệm về của cải,ông nói : ""Nếu
không vì nghệ thuật, rải tiền đầy đường tôi cũng dẫm lên mà đi;
Nếu còn vì nghệ thuật, tôi sẵn sàng kiếm từng đồng xu để sống".
Với tính cách vốn sẵn có của dân Nam bộ,Nguyễn Sáng là một người
có nhiều ngang ngạnh gai góc và khó gần. Thường ngày ông vẫn đến
quán rượu Thuỷ Hử ở góc phố Ngô Sĩ Liên,ngồi thu lu một mình
trong góc khuất với chiếc mũ lưỡi trai cáu bẩn,chiếc áo bông
nhầu nát ,nom danh họa Nguyễn Sáng ngày đó như một ông lão nhà
quê, thời ấy khó có ai thấy ra được rằng đó là danh họa Nguyễn
Sáng,người sẽ để lại cho cuộc đời một gia tài nghệ thuật vô
giá,và nếu trong đám nhân quần ấy kịp thời nhận được ra giá trị
của tài năng mà đua chen mua tranh của ông vào những ngày tháng
ấy ,chắc chắn cuộc đời ông đã bớt khốn khổ. Bây giờ,tôi được
biết,bức Kết Nạp Đảng của Nguyễn Sáng khi một bảo tàng ngoại
quốc có ý muốn hỏi mượn của Bảo tàng Mỹ Thuật VN ,người ta đã
đặt giá bảo hiểm cho bức tranh này là 2 triệu Đô la Mỹ !
Đến khi miền Nam được Giải phóng,Nguyễn Sáng lại tỏ ra lo lắng,
ông tâm sự với bạn :"Giải phóng miền Nam rồi, bây giờ nếu tao về
thăm qua họ hàng bà con hỏi chú đi làm Việt Minh Việt Cộng bao
nhiêu năm thế mà trên ngực chẳng có cái mề đay nào? Mày bảo tao
trả lời sao? Tao buồn lắm!"Cho dù Nguyễn Sáng chẳng được một cái
mề đay nào nhưng nghệ thuật của ông đã đóng góp nhiều nhất,thành
công nhất với những bức tranh chói lọi về đề tài chiến tranh và
cách mạng Việt Nam.
Tôi còn giữ vài kỉ niệm về họa sĩ Nguyễn Sáng: Một lần ông đến
thăm bố tôi(họa sĩ Bùi Xuân Phái),ông đến đúng vào lúc gia đình
đang chuẩn bị bữa ăn tối,mọi người ân cần mời ông cùng ngồi ăn.
Trong không khí thân thiện, khi câu chuyện đang được nói về
những điều thật bình dị và vui vẻ, bỗng nhiên Nguyễn Sáng đặt
bát cơm xuống bàn ,rồi ông ôm mặt khóc tức tưởi như một đứa trẻ
thơ.Bố tôi vỗ vai Nguyễn Sáng hỏi nguyên nhân , Nguyễn Sáng đáp:
"Tôi muốn có một cuộc sống gia đình,tôi thèm được có bát canh
nóng mỗi ngày."
Lần cuối cùng tôi nhìn thấy hình ảnh Nguyễn Sáng đó là lần ông
đến chào bố tôi trong cái ngày ông vào sống ở Sài g̣òn (1987).
Giờ phút biệt ly của hai người bạn đã gắn bó bên nhau cùng bao
kỉ niệm vui buồn trong nửa thế kỉ-từ ngày họ còn là sinh viên
trường Mĩ thuật Đông dương , dường như họ có linh cảm là sẽ
không bao giờ còn gặp thấy nhau nữa.Bùi Xuân Phái và Nguyễn Sáng
đã nắm chặt tay nhau trong im lặng,sau cùng,Nguyễn Sáng nói với
bố tôi :" Chúng mình là người lớn, vì thế chúng mình không chấp
những nhiễu nhương mà đời này đã bày đặt ra cho mỗi đứa chúng
mình. " (Cả hai ông cùng dính líu vào nỗi oan của vụ án Nhân Văn
Giai Phẩm,và cùng chịu sự hệ lụy mang tính trừng phạt của nó kéo
dài gần hết cuộc đời các ông) Gần một năm sau đó (1988), bố tôi
,họa sĩ Bùi Xuân Phái mất vì trọng bệnh và 2 tháng sau,họa sĩ
Nguyễn Sáng cũng qua đời tại Sài Gòn.Bộ tứ huyền thọai Sáng
Nghiêm Liên Phái ,trong năm 1988 có ba người lên đường sang thế
giới khác ,chỉ còn lại một người,họa sĩ Nguyễn Tư Nghiêm, ở tuổi
86, vẫn kiên cường bám trụ đến ngày nay.


Nguyen Sang (1923-1988) Chuky














Tác Phẩm Của Nguyễn Sáng


Nguyen Sang (1923-1988) HinhNguyenSangChanDungS


Nguyen Sang (1923-1988) Cogaivahoasen


Nguyen Sang (1923-1988) Ketnapdang


Nguyen Sang (1923-1988) Nsang1


Nguyen Sang (1923-1988) Ngsang10


Portrait Bui Xuan Phai 1



Nguyen Sang (1923-1988) Bxphai_sangve


Portrait Bui Xuan Phai 2



Nguyen Sang (1923-1988) Ngsang11


Nguyen Sang (1923-1988) Ngsang12


Nguyen Sang (1923-1988) Ngsang3


Nguyen Sang (1923-1988) B0a5


Nguyen Sang (1923-1988) Ngsang4


Nguyen Sang (1923-1988) Ngsang5


Nguyen Sang (1923-1988) Ngsang6


Nguyen Sang (1923-1988) Ngsang7


Nguyen Sang (1923-1988) NgSang


Nguyen Sang (1923-1988) Ngsang8


Nguyen Sang (1923-1988) Ngsang9


Nguyen Sang (1923-1988) NguyenSangLeVuongM


Nguyen Sang (1923-1988) Ns1


Nguyen Sang (1923-1988) Ns3
taydoc
taydoc
THÀNH VIÊN 15
THÀNH VIÊN 15
Tổng số bài gửi : 50
Thanks! : 1
Join date : 08/09/2009

Nguyen Sang (1923-1988) Empty Re: Nguyen Sang (1923-1988)

12/10/2009, 1:13 pm


Danh họa Nguyễn Sáng






6/3/2009

Nguyen Sang (1923-1988) Danh-hoa-Nguyen-Sang

LÊ THANH TRỪ

“Nếu không phải vì nghệ
thuật, anh có rải tiền đầy đường tôi cũng giẫm lên mà đi. Còn vì nghệ
thuật, tôi có thể nhặt từng đồng xu để sống” - Nguyễn Sáng

Nguyễn Sáng và những giai thoại…

Bởi tài năng Nguyễn Sáng quá lớn nên lắm giai thoại về ông. Có người gặp Nguyễn Sáng đang uống rượu, hỏi: “Sao lại uống rượu một mình thế này?”. Nguyễn Sáng đáp: “Sư tử chỉ đi một mình”. Lại hỏi: “Sao không uống gần nhà cho tiện lại mò ra tận đây?”. Đáp: “Phượng hoàng không ăn gần tổ”. Hay có lần Hào Hải hỏi Nguyễn Sáng: “Trong các họa sĩ Việt Nam, anh thích ai nhất?”, Nguyễn Sáng không cần suy nghĩ, trả lời ngay: “Họa sĩ Việt Nam, tôi yêu nhất là Nguyễn Sáng, nhì Liên (Dương Bích Liên)”.
Nguyễn Sáng là một con người thẳng thắn và bản lĩnh. Và, chẳng hiểu vì
sao cuộc sống cô đơn dường như dành riêng cho người họa sĩ tài hoa bậc
nhất này.

Nguyen Sang (1923-1988) NguyenSang-Giac-dot-lang-toi
Giặc đốt làng tôi

Trong nhật ký của nhà văn Nguyễn Huy Tưởng có ghi: “Ngày
11/3/1960, một câu chuyện dở khóc, dở cười về tranh của Nguyễn Sáng.
Bức tranh sơn mài của Sáng về Hồ Gươm vẫn treo trên tường Câu lạc bộ
Quốc tế. Anh phụ trách cho là đề tài lạc hậu nên bỏ xuống. Bức tranh
không khung, vứt bỏ xó. Thế rồi gọi bán. Đạo diễn điện ảnh Phạm Văn
Khoa đi qua hỏi giá bán là 100 đồng. Mừng quá, anh chạy về nhà bán xe,
bán các thứ lên mua. Trong khi ấy, các đoàn ngoại giao, chuyên gia nước
ngoài nhao nhao hỏi mua. Một anh Rumani trả giá 700 đồng. Anh phụ trách
Câu lạc bộ thấy thế, đoán bức tranh có giá, bèn không bán nữa! Phạm Văn
Khoa đành phải về năn nỉ xin chuộc lại chiếc xe đạp
”.

Từ núi rừng Việt Bắc trở về, họa sĩ Nguyễn Sáng và nhạc sĩ Văn Cao thường xuyên có mặt ở tòa soạn báo Văn Nghệ. Về sau, họ hay gặp và chia sẻ với nhau ở vài quán rượu nhỏ, đặc biệt ở quán “Thủy Hử”.

Thực ra, “Thủy Hử
là cái lều ba bề trống trải, ngoài lợp lá, trong mái tôn, nền đất, góc
che vách liếp đều trét đất. Bàn ghế xiêu vẹo, bẩn thỉu. Trên vách dán
đầy những tranh ảnh màu lấy từ các họa báo Liên Xô, Trung Quốc đã cũ
nát, nhòe nhoẹt. Những hôm trời mưa, có chỗ bị dột ngay giữa bàn rượu.
Chủ quán, cụ Cả Vạch nhom nhem với cái lưng còng bên mấy món ăn nguội.
Họa sĩ Nguyễn Sáng và nhạc sĩ Văn Cao thì lọt thỏm giữa những tiếng nói
khàn khàn, òm òm… Họ nhất trí xếp ghế “Tống Giang” cho nhà văn Nguyễn Huy Tưởng.

Bước đường nghệ thuật

Nguyễn Sáng đã từng tắm mình trong không khí lặng lẽ mà sôi động của những đêm hội quân chuẩn bị cho Chiến dịch Biên Giới trong tình yêu thương gắn bó của dân như: Tình quân dân, Giặc đốt làng tôi
chẳng đã từng chứng kiến những kỳ vọng của dân tộc đối với cách mạng?!
Chẳng đã từng hưởng cái không khí vui vẻ thoải mái giữa bộ đội và dân
công ở giữa đỉnh đèo vùng Thượng Lào một ngày thu nắng đẹp Nghỉ trưa, hay đã từng thèm một ánh đèn nhà dân ấm cúng vào một buổi chiều mưa táp, chân giẫm bùn, quần áo sũng nước Trú mưa
đó sao?! Có sống hết mình với những thực tế ấy, trăn trở suy tư về cái
thực tế ấy, nghệ thuật của Nguyễn Sáng mới có sức thuyết phục mạnh mẽ,
tạo nên những tác phẩm sống trong lòng người.

Thành công lớn về đề tài
cách mạng, chứng tỏ tình yêu nước chân thành, lòng nhân đạo cao cả qua
lao động và sáng tạo nghệ thuật của họa sĩ, như: Giặc đốt làng tôi, Kết nạp Đảng ở Điện Biên, Nghỉ trưa, Công hội đỏ, Đánh chiếm Bắc Bộ Phủ, Thành đồng tổ quốc… Về mặt này, thực lòng chưa ai dám đưa ra so sánh. Và vớiVườn chuối, Thiếu nữ và hoa sen cùng những tranh chân dung… giản lược, chính xác, dù một lần xem qua, thực khó quên.

Nguyen Sang (1923-1988) NguyenSang-Le-ket-nap-dang-vien-o-Dien-Bien
Kết nạp đảng viên ở Điện Biên

Những khám phá tìm tòi táo
bạo và cẩn trọng trên chất liệu sơn mài cổ truyền với một bút pháp độc
đáo làm kinh ngạc, gây thán phục những nhà nghệ thuật học nước ngoài và
bao nhà chơi tranh sành sỏi ở Tây Âu. Như tác phẩm Chọi trâu, Hổ, Mèo, Không gian
giản dị, sâu sắc, tỏ rõ bản lĩnh trong cấu tạo giữa hiện đại và dân
tộc, mới mẻ và nhuần nhị. Cả đời sáng tác, danh họa Nguyễn Sáng chỉ một
lần triển lãm cá nhân tại Hà Nội do Hội Nghệ sĩ tạo hình Việt Nam tổ
chức.

Nguyễn Sáng tiếp thu khá
đầy đủ tri thức nghệ thuật cổ điển và ấn tượng châu Âu lẫn khả năng mô
tả hàn lâm. Những tác phẩm của họa sĩ Nguyễn Sáng cho thấy một phong
cách riêng mạnh mẽ nhưng giản dị và biểu cảm. Với ông, đồng nghiệp
không thể quên sự “lược tả và cách điệu cao” rất độc đáo. Ông là người
đã có những thành công lớn về đề tài kháng chiến và cách mạng. Nguyễn
Sáng khẳng định hướng đi của mình: “Tôi không đi vào nghệ thuật hàn
lâm phong kiến. Tôi chỉ đi vào nghệ thuật dân tộc, dân gian, hiện đại.
Tôi sống rất hiện đại, chính xác. Tôi thích tổng quát, tổng thể, chứ
không đi vào chi tiết vụn vặt
”. Ông tự tin trong nghệ thuật, tự tin
trong đời sống. Di sản nghệ thuật lớn lao còn đó là chứng cớ đáng tin
cậy nhất và lòng tự tin của ông.

Nguyen Sang (1923-1988) NguyenSang-cogaivahoasen
Cô gái và hoa sen

Tranh của ông không nhiều,
không ồn ào, ông sống lặng lẽ, gần như cả đời cô đơn, cả đời nghèo.
Trong nhật ký của nhà văn Nguyễn Huy Tưởng có ghi: “Nghĩ thương cho
Sáng không có thuốc (màu nước, thuốc nước), không có màu để vẽ, trong
khi đó có nhiều họa sĩ có thuốc mà không vẽ, chỉ để thỉnh thoảng mở ra
ngắm. Và thảm hơn, để đem bán…”. Ở đoạn khác, Nguyễn Huy Tưởng viết:
“Sáng là họa sĩ có tài, có lẽ thuộc vào số những tài hoa bậc nhất của
hội họa Việt Nam. Vậy mà không có dịp thi thố tài năng. Tài năng ấy
không lẽ cứ để cho mai một đi (10/6/1961)
”.

Tiểu sử - bậc thang cuộc đời

Nguyen Sang (1923-1988) NguyenSang-chan-dung
Chân dung Nguyễn Sáng

Tục ngữ có câu: “Giàu về
làng, sang về nước”. Tiếc rằng, làng Điều Hòa quê ông, rất ít người
biết họa sĩ Nguyễn Sáng, một nhân vật “đồ sộ” của giới hội họa Việt Nam.

Nguyễn Sáng sinh ngày
01/8/1923. Lớn lên theo học trường Mỹ thuật Gia Định, tốt nghiệp hệ
trung cấp, ông cùng Diệp Minh Châu, Nguyễn Siên ra Hà Nội thi vào
Trường Cao đẳng Mỹ thuật Đông Dương. Cả ba đều trúng hạng cao. Thủ khoa
Diệp Minh Châu, nhì Nguyễn Sáng, ba Nguyễn Siên ở khóa học 1941-1945.
Cách mạng bùng nổ, họa sĩ Diệp Minh Châu và họa sĩ Nguyễn Siên nhanh
chân đáp tàu hỏa về Nam. Họa sĩ Nguyễn Siên sau đó trở thành Giáo sư
trường Cao đẳng Mỹ thuật Sài Gòn, tên tuổi của ông gắn liền với nghệ
thuật sơn mài truyền thống trên đất Sài Gòn – Gia Định. Riêng Nguyễn
Sáng còn ở lại Hà Nội. Cùng với bạn bè, đồng nghiệp, Nguyễn Sáng lao
vào các hoạt động, như: vẽ tem thư bưu chính, vẽ tranh cổ động, vẽ giấy
bạc cho Chính phủ lâm thời và tham gia triển lãm chào mừng Quốc khánh
đầu tiên của nước Việt Nam mới…

Nguyễn Sáng chính là tác
giả của bộ tem "Chân dung Hồ Chủ tịch" - một bộ tem đầu tiên của nước
Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Tháng 12/1946, kháng chiến toàn quốc bùng
nổ, ông lên chiến khu Việt Bắc để tham gia kháng chiến.

Đoạn kết

Nguyễn Sáng tự xưng mình
sống rất hiện đại. Ông ngang bướng, lắm “góc cạnh” nhưng là người rất
nhiều tình cảm… Nguyễn Sáng không được bình Huân chương kháng chiến.
Những năm sau, trong lúc Hà Nội bị báo động liên miên, Nguyễn Sáng lo: “Rồi
giải phóng miền Nam, tao về thăm quê, bà con họ hàng hỏi chú đi làm
Việt Minh, Việt Cộng bao nhiêu năm thế mà trên ngực không có cái mề đay
nào? Mày bảo tao trả lời sao? Tao buồn lắm!
”.

Cuộc sống lặng lẽ, gần như
cả đời cô đơn, cả đời nghèo túng và cuối đời ra đi thầm lặng, nhưng cái
còn lại là “tài sản” hội họa sáng chói nhất, quý giá nhất của lịch sử
tạo hình Việt Nam.

Ở vào tuổi lục tuần, bỗng
dưng ông thèm có mẹ. Ông muốn được òa khóc, được hờn giận, được nũng
nịu, được vỗ về như còn bé thơ. Ông ra Bắc sống xa quê hương, người mẹ
chỉ còn hình bóng trong lòng ông. Ông thèm một tình cảm gia đình.

Gần 40 năm đằng đẵng mới
trở về quê hương, nhưng họa sĩ Nguyễn Sáng hưởng niềm hạnh phúc không
trọn vẹn. Buồn tủi với nỗi đau số phận, như một định mệnh nghiệt ngã
đời mình. Vì nơi đây, ông đưa người vợ trẻ về nơi an nghỉ cuối cùng.
Hơn 50 tuổi ông mới lấy vợ, tưởng cùng nhau nương tựa suốt cuộc đời,
nào ngờ thần chết đã cướp đi người vợ còn quá trẻ bởi một căn bệnh hiểm
nghèo.

Sau đó, ông trở lại Hà Nội
với cảnh và người biết bao quen thuộc. Có lần ông nhận ra: “Mình Bắc Bộ
hơn Nam Bộ ra Bắc!”. Về Sài Gòn, Nguyễn Sáng nhớ Hà Nội da diết, nhưng
ra Hà Nội lại nhòe nước mắt nhìn về Nam, nhớ Sài Gòn.

Năm 1987, họa sĩ Nguyễn
Sáng lại quay về cố hương, trông chờ ở người em tập kết cùng trở về là
nguồn an ủi, ngờ đâu, người em ấy lại vội vã ra đi với cơn đau tim đột
ngột. Ông dường như bất lực trước số phận, nhưng vẫn cố vẽ tranh. Ly
rượu đơn lẻ và nghệ thuật tạo hình vẫn chung tình với danh họa Nguyễn
Sáng đến phút cuối cùng. Bức tranh dang dở còn ở đâu đây…

Nguyen Sang (1923-1988) NguyenSang-Kieu
Kiều

Trong lễ tang cố họa sĩ Nguyễn Sáng, Trịnh Công Sơn viết: “Tôi
chưa bao giờ đến viếng một đám tang nào lặng lẽ cô đơn đến thế. Đêm tối
càng làm cho cái thân xác nằm yên trong những tấm gỗ hòm trơ trọi hơn
thêm. Tội cho anh Sáng quá. Tranh của anh thì hào hoa mà đời rượu của
anh thì tồi tàn tội nghiệp quá thể
”.

Ngày tiễn danh họa Nguyễn
Sáng về nơi an nghỉ cuối cùng, nhà điêu khắc Diệp Minh Châu đọc điếu
văn, giàn giụa nước mắt kể lại một chuyện đùa của Nguyễn Sáng: “Khi
liệm tôi, các ông trổ hai lỗ tròn ở hai vách áo quan để hai bàn tay tôi
thò qua đó cho thiên hạ biết rằng khi vào đời Nguyễn Sáng chỉ có hai
bàn tay không và khi ra đi cũng vậy
”.

Danh họa Nguyễn Sáng chiếm
một vị trí, một ảnh hưởng rất lớn với bạn bè, đồng nghiệp và cả thế hệ
mai sau. Đánh giá cao tài năng và sự cống hiến của ông, Nhà nước đã
tặng thưởng Huân chương Độc Lập cao quý cho danh họa Nguyễn Sáng. Nhưng
khi Văn bằng và Huân chương được gửi vào Chi nhánh Mỹ thuật phía Nam,
thì họa sĩ Bình Đẳng, chánh văn phòng cơ quan cho biết: “Định để khi
có món tiền kha khá làm một bữa mời tất cả bạn bè của danh họa Nguyễn
Sáng đến vui cùng ông. Lần lữa mãi, khi Văn bằng và Huân chương được
trao là lúc… lễ tang của ông…!


Huân chương cao quý này
không chỉ là phần thưởng tinh thần cho danh họa Nguyễn Sáng mà còn là
của chung cho những người ngưỡng mộ tài năng của nền Mỹ thuật Việt Nam.
Về Đầu Trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết